Chuyển đến nội dung chính

Video Nổi bật

NGỘ LONG - kiếp thứ 5 - phần 139+140

Please don't repost this story anywhere! Cả sáu người cùng vây quanh Trường Minh, họ dùng linh lực của bản thân đánh vào người hắn. Nhưng linh lực thì không thể dùng như phép cộng được, dù có linh lực 8000 năm của Long ngọc, 8000 của Tinh ngọc, 6000 của Tuyết Thiên Tầm, 4000 năm của Khải Bách ngọc và Tử Địa Lan cũng không thể nào vượt qua linh lực 20000 năm của Trường Minh. Hắn ta phất tay một cái đánh bật tất cả ra xa. -Không biết lượng sức. – Trường Minh nắm tay lại rồi giơ lên. Hai luồng linh lực đen xuất hiện trên tay hắn, hắn tung đánh về phía Ngọc Sa và Hoàng Lan. Long Viêm ôm lấy nàng bị luồng linh lực đánh cả hai bay ra xa. Tuyết Thiên Tầm cũng ôm lấy Hoàng Lan nhưng Tử Địa Lan đã đỡ lấy luồng linh lực đó, đánh bà ấy trở về nguyên hình là một cây hoa lan nhỏ. -Uất Trì ca ca… - Ngọc Sa la lớn. -Tử cô… - Hoàng Lan chạy đến đỡ lấy Tử Địa Lan. -Thật là cảm động làm sao! – Trường Minh cười to. – Hay là ta tiễn tất cả các ngươi đi cùng. Long Ngọc Trì bước đến bên cạnh Ngọc Sa. -N...

NGỘ LONG - kiếp thứ 5 - phần 123+124

Please don't repost this story anywhere!

-Nhưng tại sao huynh không trực tiếp hỏi ta mà lại làm như vậy? –Ngọc Sa hỏi.

-Vì ta sợ nàng sẽ không trả lời. – Long Viêm đáp. – Hơn nữa là ta vừa làm nàng buồn.

-Ta đã nói là không trách huynh, tại sao huynh lại cứ để tâm như vậy?

-Sao ta lại không để tâm chứ? Ta đã cẩn trọng như trên băng suốt cả bốn kiếp trước, nên kiếp này ta không thể nào không thận trọng. – Hắn nắm lấy tay nàng.

-Ta đã nói chúng ta chỉ cần trân trọng hiện tại cho dù ngày mai có ra sao đi nữa.

-Ta cũng nói vậy, nhưng lại không làm được.

Tuyết Thiên Tầm và Hoàng Lan đang cãi nhau thì nhìn sang Ngọc Sa.

-Chúng ta chưa cãi nhau xong mà hai người họ đã cãi nhau à? – Tuyết Thiên Tầm dừng lại.

-Long Vương? Tại sao lại là ngài ấy chứ không phải Long Ngọc Trì? – Hoàng Lan thắc mắc.

-Ta nghĩ là Long Vương đã qua mặt chúng ta, cố ý giả làm Long Ngọc Trì để thăm dò Ngọc Sa.

-Huynh cũng không nhận ra à? – Hoàng Lan ngạc nhiên.

-Đúng vậy, so ra thì ngài ấy vẫn mạnh hơn ta mà.

-Ta đưa huynh về Địa Lan tộc, để cho họ tự giải quyết với nhau đi.

-Ta cũng nghĩ vậy, đã năm kiếp rồi mà vẫn chưa giải quyết xong gì cả.

Ngọc Sa vuột tay hắn ra, quay lưng đi.

-Ngọc Sa, ta… ta cũng không biết phải làm như thế nào cả, mới nghĩ đến hạ sách này. – Hắn vẫn níu giữ tay nàng.

-Long Vương, ta cho huynh cơ hội…



-Hy vọng nàng có thể cho ta thêm một cơ hội nữa!

-Ta vốn chưa cho huynh cơ hội lần nào mà. Sao huynh lại muốn thêm?

-Ta nghĩ là nàng đã cho ta cơ hội khi lựa chọn ta thay vì Long Ngọc Trì!

-Huynh suy nghĩ quá đơn giản rồi. – Nàng nhét một cái bánh hạt dẻ vào miệng hắn. – Ta chưa từng nghĩ sẽ thế nào nếu ngày ngày đều nghe huynh nói nhiều như vậy cả. Ta có chấp niệm, huynh cũng có, chúng ta đều mang chấp niệm về đối phương, có yêu mới có chấp niệm. Ta không giống A Du, Trần Nguyệt hay Khinh Yên. Ta nhớ rõ về huynh khi là Long Ngọc Trì, do đó mấu chốt là ta đã có tiềm thức về tình yêu dành cho Long Ngọc Trì.

-Ta hiểu, nhưng Long Ngọc Trì trong chấp niệm của nàng vốn dĩ là ta mà.

-Thì ta có bao giờ nói huynh không phải là Ngọc Trì ca ca của ta đâu. – Ngọc Sa ngồi xuống chiếc ghế gỗ, rót một ly trà, uống một ngụm.

-Như vậy là nàng đã tha thứ cho ta rồi. – Long Viêm ngồi xuống.

-Ta cũng chưa bao giờ nói là giận hay không tha thứ cho huynh chuyện trở về quá khứ đó. Chỉ tại huynh suy diễn quá nhiều thôi.



-Nàng làm như vậy ta càng không hiểu được.

-Đơn giản là, từ lúc nhỏ, ta đã không có được tình thương của cha mẹ, nhờ ơn dưỡng dục của sư phụ mà lớn lên, nên ta luôn tự biết bản thân phải biết đủ, biết thoả mãn với những gì mình đang có, biết trân trọng yêu thương từng chút một.

-Ta sẽ làm hết sức để bù đắp cho nàng những tình cảm không đủ đầy trong quá khứ. – Hắn nắm lấy ta nàng, xoa xoa bàn tay nàng.

-Cũng không hẳn, ta đã có một tuổi thơ khá đẹp đẽ khi được sư phụ và các sư huynh sư tỷ yêu thương, che chở. Mỗi dịp sinh thần đều được sư phụ và sư tỷ cho ăn bánh liên hoa và mỳ mừng tuổi. Tuy họ không phải người trong gia đình của ta nhưng từ lâu, ta đã xem họ là gia đình của mình. – Nàng đáp.

-Cảm giác có gia đình, hẳn là rất tuyệt!

-Huynh đã cô đơn mấy ngàn năm nay, đi, chúng ta về Hoạ Linh Các. Hôm nay là sinh thần của các vị sư tỷ trong tháng này, ta sẽ cho huynh biết cảm giác gia đình là như thế nào.

Nàng đứng dậy, kéo tay hắn, nhưng hắn khựng lại.

-Huynh sao vậy? Không muốn đi à?

-Không phải. – Hắn đáp. – Ta nghĩ là dịp sinh thần của họ, cũng nên mang chút quà cáp.

-Thần tiên cũng có lễ nghi này à?

-Không phải, ta chỉ là thấy nhân gian đều làm như vậy.

-Vậy nhanh lên, để còn kịp về phụ giúp chuẩn bị buổi tiệc.

Hắn đưa nàng vào thị trấn mua một ít bánh trái, và vài cái túi thơm. Sau đó cả hai quay về Hoạ Linh Các. Mọi người đều đang chuẩn bị cho buổi tiệc. Nàng kéo hắn chạy vào hoà cùng với mọi người. Người thì nấu ăn, người thì bày trí. Hắn phụ giúp mang thức ăn lên bàn và bày trí đại sảnh của Hoạ Linh Các. Nàng phụ giúp các sư tỷ nấu ăn, chốc chốc lại nhìn sang hắn, cười một cái. Hắn cũng nhìn nàng, nở nụ cười hạnh phúc.

Nàng đưa hắn vào bàn ngồi cùng với mọi người, tất cả đều vui vẻ ăn uống, cười đùa, như một đại gia đình thực sự, nàng nhìn hắn, cả hai cùng vui cười.

Còn tiếp...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến