Chuyển đến nội dung chính

Video Nổi bật

NGỘ LONG - kiếp thứ 5 - phần 139+140

Please don't repost this story anywhere! Cả sáu người cùng vây quanh Trường Minh, họ dùng linh lực của bản thân đánh vào người hắn. Nhưng linh lực thì không thể dùng như phép cộng được, dù có linh lực 8000 năm của Long ngọc, 8000 của Tinh ngọc, 6000 của Tuyết Thiên Tầm, 4000 năm của Khải Bách ngọc và Tử Địa Lan cũng không thể nào vượt qua linh lực 20000 năm của Trường Minh. Hắn ta phất tay một cái đánh bật tất cả ra xa. -Không biết lượng sức. – Trường Minh nắm tay lại rồi giơ lên. Hai luồng linh lực đen xuất hiện trên tay hắn, hắn tung đánh về phía Ngọc Sa và Hoàng Lan. Long Viêm ôm lấy nàng bị luồng linh lực đánh cả hai bay ra xa. Tuyết Thiên Tầm cũng ôm lấy Hoàng Lan nhưng Tử Địa Lan đã đỡ lấy luồng linh lực đó, đánh bà ấy trở về nguyên hình là một cây hoa lan nhỏ. -Uất Trì ca ca… - Ngọc Sa la lớn. -Tử cô… - Hoàng Lan chạy đến đỡ lấy Tử Địa Lan. -Thật là cảm động làm sao! – Trường Minh cười to. – Hay là ta tiễn tất cả các ngươi đi cùng. Long Ngọc Trì bước đến bên cạnh Ngọc Sa. -N...

NGỘ LONG - kiếp thứ 5 - phần 119+120

Please don't repost this story anywhere!

-Ngọc Sa, thực ra… - Long Ngọc Trì ngồi xuống đối diện nàng.

-Không cần nói, nếu huynh muốn nói giúp cho Long Vương. – Nàng chặn hắn lại. – Nhưng tại sao huynh lại muốn nói giúp cho huynh ấy, không phải là huynh không thích huynh ấy à?

-Thôi được rồi, không nói nữa, nàng ăn đi. - Hắn ngồi đó nhìn nàng chăm chú.

-Huynh sao vậy? Mặt ta có dính gì à?

-Không phải… chỉ là ta thực sự không hiểu, tại sao Uất Trì Long Viêm cố chấp trong bốn kiếp như vậy mà đến bây giờ lại do dự với nàng. – Hắn chống cằm suy nghĩ.



-Có lẽ huynh ấy nhận ra chấp niệm của huynh ấy ngay từ đầu là Lưu Huỳnh, không phải A Du, Trần Nguyệt, Khinh Yên hay là ta. Huynh cứ nghĩ xem, như vậy sẽ có chút hụt hẫng, đột nhiên thấy gần ngàn năm của mình trôi qua thật không như mình muốn, cảm thấy phí phạm, nuối tiếc, và cả căm giận số phận. – Nàng buông đũa xuống.

-Sao nàng có thể hiểu rõ như vậy?

-Chính là lúc ta dùng Hoạ Linh Điểm và Tịnh Lý liên hoa đã thấy được những điều đó.

-Vậy sao nàng vẫn đưa hắn về thực tại?

-Thực ra, ta hiểu nguyên do tên áo đen đó đưa Long Vương về quá khứ, hắn muốn huynh ấy nhập vào Hứa Trí Viễn, biến huynh ấy thành người phàm, như vậy mối đe doạ của hắn sẽ không còn nữa. Bên cạnh đó, dù Long Vương có thể bảo vệ Lưu Huỳnh trong kiếp đó nhưng sang kiếp sau, huynh ấy sẽ thành người phàm, và nguyên thần cực âm sẽ bị lấy đi vá lưới trời, vậy là coi như xoá sổ nguồn cơ có thể đánh bại kiếp nạn mà Nữ Oa nương nương e ngại.

-Nàng cứu hắn vì muốn hoá giải kiếp nạn?

-Không, ta đương nhiên không làm vì lý do đó, chỉ là ta thấy mọi thứ mà bốn kiếp trước của ta đã trải qua đều đáng giá, không thể để Hoạ Linh Các không được sinh ra, không thể để Địa Lan tộc bị huỷ hoại, không thể để cuộc gặp gỡ của La Phong Các chủ và Hoàng Lan trở thành hư vô, càng không thể để những ký ức đẹp của ta và Long Vương biến mất.

-Tại sao nàng không nói những lời này trước mặt Uất Trì Long Viêm?

-Bởi vì chưa chắc huynh ấy đã thoát khỏi chấp niệm với Lưu Huỳnh, nên bây giờ mới phải trốn tránh như vậy, và ta cũng không thể tự nhiên mà nói với huynh ấy như nói với huynh bây giờ. Căn bản là mọi thứ đều đã thay đổi, chỉ mình ta lưu giữ ký ức của chúng ta là đủ.

-Nhưng nàng làm như vậy có công bằng với hắn không?

-Ta không suy nghĩ được nhiều như vậy… Huynh cũng biết là huynh ấy đôi khi rất cứng đầu, sẽ không nghe ai khuyên nhủ đâu. – Nàng uống một ngụm trà.

-Nàng làm vậy là quá ích kỷ rồi.

-Tại sao huynh lại nói ta ích kỷ chứ? – Ngọc Sa nhìn hắn.

-Ký ức là của hai người, tại sao nàng lại muốn chỉ mình nàng lưu giữ? – Long Ngọc Trì nói. – Hơn nữa cũng không phải là Uất Trì Long Viêm không có cảm giác với nàng, ta có cảm giác hắn yêu nàng thật lòng, không phải vì nàng là kiếp sau của Lưu Huỳnh.

-Nhưng lẽ ra huynh ấy không nên trốn tránh như vậy! Ta cũng đã từng nói sẽ luôn quý trọng hiện tại cũng như tôn trọng những gì đã diễn ra trong quá khứ.

-Ta biết, nhưng có vẻ hắn thấy vẻ mặt của nàng sáng nay nên không dám đối diện với nàng. Thôi được rồi, nàng nghỉ ngơi thêm đi, ta ra ngoài.

Ngọc Sa cảm thấy Long Ngọc Trì hôm nay có đôi chút kỳ lạ nhưng nàng nghĩ là do mình mệt mỏi nên cảm thấy như vậy thôi. Buổi chiều, Long Ngọc Trì vẫn mang thức ăn đến cho nàng, đợi nàng ăn hết rồi mới mang đi. Cho đến hai ngày sau, Long Viêm vẫn không xuất hiện, chỉ có Long Ngọc Trì chăm sóc cẩn thận cho nàng.

-Hai ngày nay nàng cứ ở trong phòng như thế chắc cũng khá bức bối. – Long Ngọc Trì quay lại sau khi dọn khay thức ăn sáng cho nàng.



-Đúng thực là cũng có chút hơi ngột ngạt. – Nàng đáp.

-Chút nữa ta đưa nàng đi gặp Hoàng Lan cho khuây khoả.

-Ý kiến hay đó, ta cũng nhớ tỷ ấy.

Long Ngọc Trì đưa Ngọc Sa đến chỗ bàn gỗ bên bờ sông của Hoàng Lan.

-Sao muội lại đến đây? Muốn gặp ta thì ta sẽ đến Hoạ Linh Các gặp muội mà. – Hoàng Lan rót trà và nói với nàng.

-Muội muốn đi ra ngoài cho thoải mái và hít thở không khí một chút. – Nàng đáp.

-Hai ngày nay Long Vương vẫn chưa quay lại à?

-Vẫn chưa. – Ngọc Sa lắc đầu. – Xem ra huynh ấy muốn lánh mặt ta vào ngày rồi.

-Long Vương này thật là… có chuyện gì đâu, hai người nên gặp mặt nói rõ là xong xuôi ngay mà.

-Thực ra ta cũng không có can đảm nói mọi chuyện với huynh ấy.

-Xem hai người kìa, như thế thì đến bao giờ khuất mắt mới được giải quyết.

-Ta cũng biết là vậy, nhưng ta cũng không biết nên mở lời như thế nào, cũng như bắt đầu từ đâu.

-Muội cứ tự nhiên thôi, hai người yêu nhau thật lòng thì không có gì phải lo lắng cả, dù là cả hai cùng có chấp niệm đi nữa, cũng sẽ giải quyết được thôi.

-Hy vọng vậy! Mà Ngọc Trì ca ca đâu mất rồi? – Ngọc Sa nhìn quanh.


Còn tiếp...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến