Chuyển đến nội dung chính

Video Nổi bật

NGỘ LONG - kiếp thứ 5 - phần 139+140

Please don't repost this story anywhere! Cả sáu người cùng vây quanh Trường Minh, họ dùng linh lực của bản thân đánh vào người hắn. Nhưng linh lực thì không thể dùng như phép cộng được, dù có linh lực 8000 năm của Long ngọc, 8000 của Tinh ngọc, 6000 của Tuyết Thiên Tầm, 4000 năm của Khải Bách ngọc và Tử Địa Lan cũng không thể nào vượt qua linh lực 20000 năm của Trường Minh. Hắn ta phất tay một cái đánh bật tất cả ra xa. -Không biết lượng sức. – Trường Minh nắm tay lại rồi giơ lên. Hai luồng linh lực đen xuất hiện trên tay hắn, hắn tung đánh về phía Ngọc Sa và Hoàng Lan. Long Viêm ôm lấy nàng bị luồng linh lực đánh cả hai bay ra xa. Tuyết Thiên Tầm cũng ôm lấy Hoàng Lan nhưng Tử Địa Lan đã đỡ lấy luồng linh lực đó, đánh bà ấy trở về nguyên hình là một cây hoa lan nhỏ. -Uất Trì ca ca… - Ngọc Sa la lớn. -Tử cô… - Hoàng Lan chạy đến đỡ lấy Tử Địa Lan. -Thật là cảm động làm sao! – Trường Minh cười to. – Hay là ta tiễn tất cả các ngươi đi cùng. Long Ngọc Trì bước đến bên cạnh Ngọc Sa. -N...

NGỘ LONG - kiếp thứ 5 - phần 87+88

Please don't repost this story anywhere!

-Sao nàng không nói sớm với ta? – Long Viêm thắc mắc.

-Ta phát hiện hắn từ lúc chờ ông chủ làm hạt dẻ, hắn đã theo dõi ta từ chiều đến giờ. Ta biết huynh sẽ bảo vệ ta mà, nhưng muốn chờ xem hắn sẽ làm gì. – Ngọc Sa đáp.

-Như vậy sẽ gây nguy hiểm cho nàng!

-Huynh đừng quá lo, sau lần sử dụng để buông bỏ Long Ngọc Trì, Hoạ Linh Điểm của ta đã mạnh lên rất nhiều, ta không dễ dàng gặp nguy hiểm như vậy đâu.

Hắn chèo thuyền vào bờ, đưa nàng lên, rồi dắt nàng đến một góc khuất sau những ngôi nhà.

-Ta muốn đưa nàng đến một nơi…trước khi chúng ta trở về Hoạ Linh Các và xử lý tên Ma tinh kia.

-Được thôi, đáng tiếc là ta vẫn chưa chơi đủ. – Nàng gật đầu.

Hắn hoá thành hình rồng đưa nàng bay lên trời.

-Đây có thể xem là nhà của ta, Hồ Long Ẩn. – Hắn bế nàng đáp xuống cửa dẫn vào.

-Oa, nơi này thật đẹp. – Nàng nhìn xung quanh.

-Ta không có nhiều của cải… - Hắn đặt nàng xuống. – Chỉ có Hồ Long Ẩn này và linh lực ngàn năm.

-Câu này… dường như ta thấy rất quen thuộc, có phải là qua kiếp nào trước đây huynh cũng nói với ta không? – Nàng quay sang. – Có điều nên sửa lại chút, huynh đã cho ta linh lực ngàn năm rồi, nên gia tài xem ra chỉ còn có Hồ Long Ẩn này. Xem ra cũng hơi ít.



-Ta… ta còn có Tinh ngọc vạn năm của Mệnh Cách Tinh quân, còn có…

-Đùa huynh thôi. – Nàng cắt ngang. – Ta không đòi hỏi của cải hay linh lực gì cả, ta chỉ cần huynh thôi, dù huynh có như thế nào đi chăng nữa.

-Có được câu này của nàng là ta yên tâm rồi.

-Khoan đã, ta muốn hỏi, sao nhà của huynh không có phòng ốc gì hết vậy?

Hắn nhìn nàng, rồi nhìn xung quanh, đúng là không có phòng ốc gì cả, cả hai nhìn nhau, không gian đột nhiên yên tĩnh.

-Thôi được rồi. – Nàng bật cười. – Xem ra ta luôn hỏi khó huynh nhỉ.

-Nếu nàng muốn, ta sẽ làm thêm nhiều phòng nữa, phòng khách khi Hoàng Lan và Tuyết Thiên Tầm đến thăm rồi phòng cho con của chúng ta nữa…

-Ai nói là ta sẽ lấy huynh mà chưa gì đã nghĩ đến chuyện con cái. – Nàng quay mặt đi, e thẹn.

-Ta không biết đâu, cả đời này, ta sẽ không ngừng bám theo nàng, đến khi nào nàng chịu thành thân với ta thì thôi. – Hắn ôm nàng từ phía sau.

-Uất Trì ca ca, ta thực sự… thực sự rất muốn cùng huynh ở lại đây! – Ngọc Sa đặt tay lên vòng tay của hắn đang ôm lấy nàng. – Nhưng mà xem ra chúng ta còn phải xử lý một số chuyện…

-Đúng vậy. – Hắn đáp. – Nguyên thần cực âm của nàng sẽ không ngừng thu hút yêu ma, chi bằng chúng ta chủ động tìm và xử lý chúng trước khi chúng kịp hành động.

-Huynh cũng hiểu ý ta rồi đó.

Hắn phất tay một cái trên bàn đá xuất hiện một số món ăn.

-Ta chưa bao giờ nấu nướng, nên chỉ có thể mang vài món ăn trong trấn nhỏ khi nãy đến cho nàng. Ta cũng chưa rành rõ về sở thích của nàng…

-Huynh không cần quá lo, ta lớn lên ở Hoạ Linh Các, sư phụ luôn dạy chúng ta không được phí phạm thức ăn, ta không kén chọn gì đâu.

-Vậy thì ăn tối thôi, sáng mai chúng ta sẽ trở về Hoạ Linh Các.

Hắn cùng nàng ăn tối rất vui vẻ, đây là một kỷ niệm mới quý giá đối với hắn, ăn tối cùng nàng tại Hồ Long Ẩn, điều hắn chưa từng làm trước đây.

-Long Vương, huynh toàn ngủ giường đá như thế này à? – Nàng sờ vào chiếc giường của hắn.

-Thực ra thì bình thường ta cũng không ngủ.

-Cũng đúng, huynh khác con người mà.

-Ta chỉ chợp mắt những lúc bị thương hoặc quá nhớ nàng mà không muốn tỉnh táo thôi. Vả lại đây không phải giường đá bình thường, chiếc giường này làm từ cổ thạch ngàn năm, hấp thụ tinh tuý của tự nhiên, có tác dụng chữa thương và điều hoà khí huyết rất tốt.

-Ra là vậy, xem ra huynh cũng có rất nhiều báu vật.

-Để ta đi lấy cho nàng chăn và chiếu để dễ ngủ…

-Không cần đâu. – Nàng kéo hắn ngồi xuống giường. – Có huynh bên cạnh là đủ rồi.

Nàng khẽ nằm lên giường, hắn nhìn nàng một lúc rồi mỉm cười, nằm xuống bên cạnh, hắn dang cánh tay ra cho nàng gối đầu lên tay hắn, tay kia ôm lấy nàng.

-Cảm giác này thật là bình yên. – Nàng nói rồi nhắm mắt lại.



-Ta cũng cảm thấy vậy. – Hắn hôn nhẹ lên trán nàng.

Sáng hôm sau, từ tờ mờ sáng, hắn đã thức dậy, chuẩn bị nước cho nàng rửa mặt rồi bay đi tìm mua bánh hạt dẻ làm điểm tâm cho nàng.

-Long Vương… Long Vương… Huynh đâu rồi? – Ngọc Sa thức dậy không thấy hắn đâu.


Còn tiếp...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến